
Sứ mạng của con người không phải để dìu dắt kẻ khác, mà chính để học dìu dắt lấy mình… Tự trị rồi mới mong trị người đặng… Nhưng mà làm sao trị người, nếu cái lợi cho ta không phải cái lợi cho người ư?
Chỉ có một cái luật độc nhứt mà thôi, là phải tuân theo luật thiên nhiên mà sống. Luật xã hội, thì chỉ là một điều phụ thuộc, nếu nó có trở ngại cho cuộc sống của ta, không cho ta tuân theo luật thiên nhiên của con người của ta mà sống, thì ta có quyền phản kháng và sửa đổi.
Luật của xã hội, có ăn chịu vào đâu với cái luật của sự Yêu Thương. Xã hội không có quyền định hạn cái đời tình cảm của ta, Xã hội không có quyền đàn áp tinh thần cá nhân. Tình cảm và Lý trí là hai sức mạnh tương đương nhau, và điều hòa nhau. Xã hội không có quyền gì bó buộc nó phải đi theo một khuynh hướng nào…
⋆ XII ⋆ Thu Giang Nguyễn Duy Cần
(trích Thanh dạ văn chung)
⋆⋆⋆ Nối một cây cầu về phía ánh sáng ⋆⋆⋆
#noimotcaycau #ThuGiangNguyenDuyCan