
Chúng chạy ào ào qua chỗ tôi ngồi bên vệ đường, đứa nào cũng ngoái nhìn một cái rồi lại chạy đi. Có đứa ghé sát vào tận mặt tôi mà nhìn. Đứa nào cũng cười thật tươi trước khi rời mắt khỏi tôi. Bầy chim non ấy yên trí rằng tôi chỉ là một bác vện già vô hại mà chúng có thể tha hồ đậu lên đầu lên cổ, và hình như chúng đều yêu thương tôi lắm. Trong mắt chúng, trên gương mặt chúng, trong giọng nói chúng, tôi cảm nhận được sự sống nóng hổi và vô tận của trời đất và muôn loài, của tổ tiên tôi, của chính tôi và con cháu tôi. Và một lần nữa, tôi lại có thể giảng hòa với mọi thứ còn lủng củng ở trong lòng, và lại muốn ước, muốn mong.
“Cháu ơi, động Từ Thức còn xa không cháu?” tôi hỏi hai đứa bé gái bé bằng hai con cò trắng, một béo một gầy, có vẻ đang nhí nhách bình phẩm với nhau về cái ông nhếch nhác đang loay hoay bên chiếc xe đạp tàng đầy rơm.
“Dạ, không xa mấy nữa ông ơi”, đứa béo hăng hái nói. Má nó đỏ hồng, mắt nó lay láy như hai hạt nhãn, mũi với miệng nó xinh như mèo con.
Đứa gầy, vẫn chăm chăm nhìn tôi, bấy giờ mới đưa một bàn tay bé như chân chuột lên quệt mũi một cái rồi tiếp lời bạn: “Ông cứ đi theo cái dây điện này là đến ạ!” Nó chỉ tay lên đường dây điện chạy vắt trên những cột tre, mắt vẫn dán vào tôi như con chuột con nhìn một con chuột già ở đâu mới đến, rồi dặn dò: “Ông đi gặp tiên rồi ông lại về ông nhá!” Rồi hai đứa cùng cười, cùng chạy ù đi. Cái mũ trên đầu đứa béo trật ra đằng sau, còn hai cái đuôi sam bé tẹo của đứa gầy thì ngoe nguẩy lên xuống theo mỗi bước chạy.
Hôm ấy, tôi đến được động Từ Thức hoang vu, nhưng không đủ kiên nhẫn để vào những ngóc ngách tối mò và ẩm thấp có những tên gọi rất kêu mà nay tôi đã quên cả rồi. Trong gian điện nhỏ ngoài cửa động, một người đàn ông ôm cây đàn tam nỉ non hát về cuộc tình một ngày bằng trăm năm thủa trước. Nếu Từ Công đã may mắn như tôi hôm nay, gặp được một con bé con nó dặn “đi gặp tiên rồi lại về ông nhé”, thì có lẽ ông đã không lỡ làng với quê hương và số phận của mình. Tôi vội vã quay ra ngoài nắng, trở lại con đường sẽ đưa tôi qua những làng xóm khác nữa đang thơm ngát mùi rơm rạ và rạng rỡ những gương mặt trẻ con.
Tranh: Trịnh Lữ
⋆ Lẽ phải ngược đời ⋆ Trịnh Lữ
(trích Trịnh Lữ Ghi chép)
⋆⋆⋆ Nối một cây cầu về phía ánh sáng ⋆⋆⋆
#noimotcaycau #TrinhLu